Mây gió và đời ta

Mây…
Kéo tụ về thành hình thù bát quái
Kéo sấm sét bủa giăng thế gian
Mặt đất tối tăm mù mịt
Biển mất dạng vô hình đi đâu về đâu
Gió…
Chúng réo giọng vi vu…
Tới quất ngọn kêu rống cuồng điên hỏa mù
Dập tan sự yên bình của thiên nhiên thanh thoát

Chúng tiêu diệt và chạy trốn rất gian manh
Chúng độc đoán mang tính hỗn mang ác độc
Gió nhổ vào mặt biển nước bọt trắng xóa
Lên đất liền chúng tàn rạp cỏ cây
Bẻ gãy cột điện văn minh
Hất tung sỏi đá, bẽ gãy núi rừng
Mây là phương tiện cho gió tung hoành
Nước là vũ khí cho chúng làm trụ đứng
Kéo cuồng phong đi trấn áp biển tung gào sóng dữ
Mặt đất rung chuyển, cây ngả nhà tan cửa nát
Thành những con siêu bão lịch sử còn ghi…

Cơn lốc chuyển động chúng ra đòn siêu bão
Trung tâm khí tượng dự báo cấp 15, 16…
Biển khóc u u, ù ù
Lúc mẹ đại dương đang hấp hối
Núi đá vặn mình
Lúc cha gồng lấy mặt đất khỏi lăn quay

Ví như đôi chim ở thì tương lai
Chúng mình thoát thai trong kỷ nguyên hai mấy…?
Không biết nữa…
Mặc cho gió giông, sấm sét
Anh & Em sẽ trấn trú ẩn mình trong tâm bão
Em cứ níu chặt Anh ở lại
Đừng chạy trốn dưới vòm trời mình đã biết
Anh ghì lấy Em hít thở thầm thì
Không thể nào em mọc cánh bay đi
Tâm gió có chở che ta như cuộc thương lượng dịệu kỳ?
Ước mong… Được gối đầu bên nhau
Tìm một giấc ngủ yên không hề do dự.

Trần Thế Vinh
(Minh họa: Quang Vinh)