Miền nhớ

Ta về quê mẹ chiều mưa

Có con đò nhỏ đón đưa nhau về

Đường quê trĩu nặng tình quê

Mưa cho nỗi nhớ tái tê lòng người

Sóng đời xô đẩy ngược xuôi

Vượt qua ghềnh thác nhớ thương khắp miền

Ngoại hiền đẹp tựa bà tiên

Vun đời con cháu – nối liền tình sâu

Sông dài chảy vội về đâu

Lắng trong đời mẹ áo nâu dãi dầu

Vườn xưa phủ kín hương trầu

Trở mình cau bỗng dạt dào gió reo

Mình về gió cũng về theo

Gió trèo qua núi, gió đeo tàu dừa

Gió đùa qua kẽ rào thưa

Mát tình, ngọt ý cho vừa lòng nhau

Khẽ khàng têm mấy miếng cau

Hương trầu bỗng hóa ngọt ngào, nồng say

Tóc thề em xõa lất lay

Vườn xưa, nhà cũ, sông đầy… luyến thương.

Huỳnh Thịnh