Người lính về thăm nhà

Phải dùng cả thời gian đời mình

chúng ta mới hiểu hết nguồn cơn của giọt nước mắt

giọt nước mắt không màu

chứa đựng vô vàn bí mật

là nỗi đau đằng đẵng bao năm chưa tắt

khi cầm chiếc lược ố vàng

ngần ấy thời gian nằm yên dưới lòng đất

cụ nội nghẹn ngào

ấp ôm kỷ vật trao tặng chồng trong lửa đạn chiến tranh

 

Giữa lúc Sư đoàn BB330 tuổi vẫn còn xanh

trận đánh Phú Cường mở màn cho vô vàn thách thức

bác Hai, bác Ba bây…

từ biệt nội trong nỗi hờn căm rừng rực

đêm nhận lệnh lên đường chưa tạm biệt người yêu

 

Và rồi tin thắng trận vang khắp trời chiều Bảy Núi

nhưng bác Hai, bác Ba bây…

anh dũng hy sinh khi chưa tròn hai mươi tuổi

 

Ôi chiến tranh!

thân phận con người thật ngắn ngủi

bao lần tóc bạc tiễn tóc xanh

trong niềm đau tiếc nuối

người ra đi chắc có ngậm ngùi?

người ở lại có chắc gì vui?

 

Vết tích đau thương vẫn gặm nhắm

theo tháng ngày thui thủi

lắm lúc len lỏi cả vào giấc mơ

giật mình

cụ nội gọi tên chồng, tên con trong đêm tối

cứ ngỡ người lính năm nào nghỉ phép trở về thăm!

Trần Tân Sinh