Thư gửi người áo trắng

(Kính tặng các Y, Bác sĩ, chiến sĩ trên mặt trận chống giặc Covid-19)

Ngày em tiễn anh vào bệnh viện

Đến hôm nay đã hai tháng, bảy ngày

Anh cười bảo hai mươi năm cha đi kháng chiến

Mình chỉ là giọt nước giữa biển đầy

 

Giá ngày thường em đã nghiêng cổ cãi

So sánh chi khập khiễng vậy chồng

Nhưng hôm nay tất cả đều mười cộng

Điểm cho anh – ông bác sĩ Khoa lây

 

Mỗi chiều chiều… mở zalo con vẫy vẫy

Tay dịu dàng như hai cánh tay tiên

Bởi con thấy anh vẫn ngày ngày hiển hiện

Tuổi thơ ngây nó hiểu vậy… bình yên

 

Con đâu biết cha đang trên tiền tuyến

Chống giặc COVI đang hủy diệt loài người

Chúng nhân danh thần chết đến mọi nơi

Gieo tang tóc, đau thương vào mọi ngả

 

Ba tuổi, con mình còn nhỏ quá

Để mình em thức trắng cùng anh

Để mình em ngủ khi anh rời phòng lạnh

Bật zalo, báo tín hiệu tốt lành

 

Em biết cuộc chiến này như một cuộc chiến tranh

Mất mát, đớn đau, đói nghèo, tật bệnh

Cần lắm những tấm lòng, dấn thân và những hy sinh

Như ngày xưa, cha “thề chưa hết giặc chưa về”

 

Em sẽ hát cho anh nghe bài ca của mẹ

Mộc mạc, thân thương, chẳng chút mĩ miều

“Yên tâm vững bước mà đi hỡi người mà em yêu”*

Cần gì đâu danh lợi, bạc tiền

 

Em vẫn đẹp như ngày đầu hò hẹn

Con vẫn ngoan như cha vẫn ở nhà

Khóm hồng bạch anh trồng xanh đến lạ

Đợi anh về mới trổ nụ đơm hoa

Vũ Đức Nghĩa

(*) Lời bài ca: Tiễn anh lên đường