Tuổi mười lăm

Giữa trưa hè chợt thèm tiếng mưa rơi
Mưa của ngày xưa rớt đều trên mái lá
Tuổi thơ ơi sao giờ xa xôi quá
Ta dại khờ thương nhớ tuổi mười lăm

Mây lững lờ bay về chốn xa xăm
Có vầng mây nào của ngày xưa cũ?
Hàng trâm bầu đứng buồn ủ rũ
Bìm bịp kêu cho nước bến sông đầy

Trò trốn tìm ở dưới mấy tàn cây
Trái ổi non chịu mấy lần tay bấm
Miếng cơm cháy quệt thêm chút mắm
Vị đậm đà còn đọng mãi bờ môi

Nửa tóc trên đầu đã chuyển màu  vôi
Chẳng chuyến tàu nào đi về quá khứ
Ta đứng đây hát bài ca viễn xứ
Níu dây diều về lại tuổi mười lăm.

Mỹ Hằng
(Minh họa: Quang Vinh)