Vọng cổ: Con diều giấy

Nói Lối:

Con diều giấy được dán bằng cơm nguội
Chở đời nghèo đưa mơ ước bay cao

Lý Qua Cầu:

Chiều hong – gió bên cánh đồng
Con diều bay bổng trên tầng cao
Ngước mắt em trông đồng bằng Tri Tôn
Ruộng đồng xanh, núi xanh chân trời
Miền quê biên giới
Có em cùng anh sánh bước
Anh ngắm trời cao mà mơ
Chí thanh niên lượn gió như diều.

Vọng Cổ:

1./ Đỉnh núi là hướng trông, cánh đồng là điểm tựa, ghì chặc sợi chỉ trong tay anh tung con diều giấy theo ngọn gió lên cao ngây ngất khung trời – Con diều giấy dán bằng cơm, không dấu được đời nghèo – Mùa hè rao rao ngọn gió đồng xô vách núi, chân mím mặt đất đồng, mắt hướng khoảng trời cao. Đỉnh núi Cô Tô mây trắng đuổi nhau, con diều giấy vẩy đuôi ngược gió. Con diều giấy tuổi thiếu thời chở mơ ước về đâu cho bốn mắt nhìn nhau xôn xao giọt nắng.

2./ Tuổi mười lăm anh xung phong vào chủ lực để nỗi nhớ vòng quanh theo dốc núi quê nghèo – Nỗi nhớ lững lờ treo theo mỗi cánh diều – Rồi đồi Tức Dụp khói đen thành ngọn. Sau một trăm hai mươi tám ngày đồi mang tên “Hai triệu đô la”. Đồng Tri Tôn không chỉ nát cánh diều bay, mà đá núi cũng biến thành vôi bụi. Dấu nỗi nhớ riêng vào trong cuộn chỉ, thoát ly gia đình em vào du kích, giao liên.

Nói Lối:

Ngày đại thắng, gặp nhau nhìn lặng lẽ
Cánh diều bay san sẻ khoảng trời chung
Chủ lực anh đi để nỗi nhớ đóng khung
Núi Tô vẽ cánh diều ngang mây trắng.

Vọng Cổ:

5./ Tức Dụp ngày nay vẫn còn dòng nước đêm len qua lò ảng, nhưng bom đạn đã chìm sâu trong ký ức thanh bình – Du khách đến thăm từng khối đá cũng hữu tình – Đôi bạn ngày xưa nửa mái đầu đã bạc nhìn những cánh diều nhớ mơ ước tuổi thiếu niên. Con diều giấy dù dán bằng cơm nguội vẫn chở được đời nghèo đưa mơ ước bay cao. Cuộn chỉ thả diều xưa dấu dùm nỗi nhớ để hết chiến tranh hóa thành sợi chỉ hồng.

Lý Mù Sương:

Thời gian dù – nhuộm màu tóc xanh
Vẫn thắm tươi ước mơ thanh bình
Đồng xanh núi đồi, xanh chiều biên giới
Diều vẫn bay cao sợi chỉ neo góc đợi
Ơi, cánh diều tuổi thơ
Chở cả trời ước mơ./

6./ (4 nhịp xề) … Cánh đồng thấp, đỉnh núi cao, cánh diều đón gió xôn xao hai đầu. Tình yêu đã sẻ chia nỗi đau và hạnh phúc, chia cả khoảng trời êm ả diều bay. Cánh diều ngày xưa chở ước mơ vào trận đánh, cánh diều bây chờ chở kỷ niệm tình yêu.

Hà Nam Quang
(Minh họa: Vương Lê)