Khẽ

Những quả trám khẽ rụng đầy 

mùa thu khẽ vén lại sắc màu

trên nhành lá

giọt sương trả đêm

những thanh âm lạ

trong ta về bát ngát mùa


khẽ thôi nào

đã nắng, gió, mưa…

mùa chấp chới những miền xa lắc

giọt phai phôi 

tràn vương giọt mật

nhón chân qua

lòng thoáng rối bời

 

khẽ thôi nào

còn lại chút gì?

từng phím gió hát lời phiêu lãng

cầm tay đêm bước qua vùng mây trắng

sẽ thấy mình là sắc trắng 

bình yên

 

khẽ thôi nào

hỡi cỏ xanh nguyên

chiều xa ướt

phố vàng

hoe nắng

những nỗi đau dịu dàng rất thật

có theo ta về đến cuối đường?

 

khẽ thôi nào

chút ấm còn vương…

Nguyễn Đức Phú Thọ