Vọng cổ: Cánh cò biên giới

LÝ CÁI MƠN

Chiều Cần Thơ – tràn dâng thương nhớ
Tôi đến quê anh, cánh đồng lúa đang vàng ươm
Núi cao cao, rừng biên giới xuyến xao lạ thường
Chiều Tịnh Biên, đất trời thiêng liêng
Gió miên man như lời ru
Thương cánh cò tháng năm xuôi ngược tìm ai?

VỌNG CỔ

1./  Xuôi ngược tìm ai đêm mưa ngày nắng, vất vả gian lao hy sinh thầm lặng, lòng rạo rực niềm vui theo mỗi bước quân hành  – Tìm, đưa hài cốt những anh linh về đất mẹ yên lànhChiến tranh đã lùi xa qua bao thập kỷ, phải đưa các chiến sĩ về nơi yên nghỉ ngàn thu! Đau đáu trong lòng, thao thức, nghĩ suy, trăn trở, truân chuyên, bền bỉ kiếm tìm. Vượt suối, băng rừng, núi thẳm, đèo cao, những mất mát, hy sinh là không hề nhỏ!

(dặm)       Ầu… ơ… cánh cò biên giới tìm ai
Ngược xuôi lặn lội, tháng ngày trông tin

2./  Tìm kiếm gian nan, địa bàn rộng lớn, cảnh vật đổi thay, xa lạ ngỡ ngàng – Nhưng các anh luôn trong tâm thế sẵn sàngDẫu bom, đạn giặc khắp nơi còn vương vãi, ngay cả bên di hài, đồi núi, bờ ao. Kia là chiến hào, bãi đất trũng, gò cao, đào dọc, đào ngang, đan xen như công sự. Nhặt mảnh xương tay vẫn còn tì lên bá súng, nhìn những di vật bạc màu, người nay khóc người xưa.

TRĂNG THU DẠ KHÚC

Những bước chân quy tập
Miệt mài bao năm đi khắp nơi
Thôi thúc trong lòng, ray rứt khôn cùng
Lời người xưa gởi gắm ước mơ
Kề tai đồng đội… “Hòa bình về quê tao, đón xuân!”
Đất – Người Tịnh Biên, sâu nặng nghĩa tình
Qua bao thế hệ, một lòng thủy chung, sắt son!

VỌNG CỔ

5./  Biên giới bao la mà ấm lòng tri kỷ, rừng núi biên cương khắc ghi bao tình lý, chuyện anh kể đêm nay bao ý nhị, ly kỳ – Nhìn rặng thốt nốt trầm ngâm, anh khe khẽ thầm thì – Sự hy sinh các chiến sĩ không gì bù đắp được, anh nguyện trọn đời đi tìm kiếm khắp mọi nơi. Tìm trong từng hạt sương rơi, kiếm trong từng ngọn núi gọi đời lên xanh. Phú Cường, núi Sập, Ba Thê, núi Sam, núi Cấm, Cô Tô, núi Dài.

6./  Chỉ vài giờ ngắn ngủi trò chuyện bên anh, tôi được hiểu rõ hơn sự tri ân, sự hy sinh của người chiến sĩ, càng thận trọng hơn trong từng việc làm và suy nghĩ, nhớ từng nhát cuốc anh đào, từng tấc đất, mảnh xương. Thương mẹ tảo tần, vất vả, gian lao, chỉ dạy cháu con có gì bằng thực tế. Tạm biệt anh! Và những điều anh kể mãi như ánh sao Khuê lấp lánh đêm trường.

Thương quá cánh cò xuôi ngược biên cương
Tắm nắng, gội sương, nhìn thấu xuyên lòng đất
Sớm hướng Đông, chiều hướng Tây tìm kiếm
Chút di vật cũ sờn khơi gợi nỗi niềm riêng./-

Trần Tuấn Kiệt
(Nguồn ảnh: Internet)